Đề bài: Phân tích truyện ngắn “Cố hương” của Lỗ Tấn
Bài làm
Tác giả Lỗ Tấn là một nhà văn cách mạng nổi tiếng của nền văn học Trung Quốc. Tác phẩm “Cố hương” là một truyện ngắn vô cùng hay và xúc động. Nó đã gợi lên một hình ảnh quê hương với tình cảm chân thực, cảm động, thể hiện những kỷ niệm về ký ức tuổi thơ trong trẻo với thực tại phũ phàng.
Sau hơn hai mươi năm xa cách quê hương, tác giả trong nhân vật tôi đã trở về thăm lại quê hương của mình.
Chuyến thăm quê hương rất đặc biệt, nhân vật tôi về gặp lại người thân để bán nhà, giao lại ngôi nhà của mình cho chủ mới. Ở cố hương tác giả đã gặp rất nhiều người thân cũ, từ Nhuận Thổ anh bạn thủa thiếu thời.
Tác giả cảm thấy rất buồn vì sau hai mươi năm nhưng quê hương của tác giả vẫn không thấy quê hương của mình có gì thay đổi, mọi thứ vẫn cũ kỹ, con người ở đây cũng vô cùng lạc hậu.
Tác giả nhớ lại tình bạn đẹp với người mang tên Nhuận Thổ. Trong ký ức của tác giả Nhuận Thổ hồi còn nhỏ có khuôn mặt vô cùng mũm mĩm tròn trịa, là một cậu bé vô cùng tinh danh, có nhiều trò chơi vô cùng độc đáo.
Nhuận Thổ khiến cho tác giả vô cùng ngưỡng mộ. Nhưng sau hai mươi năm gặp lại tác giả vô cùng thất vọng khi thấy Nhuận Thổ bây giờ già nua, lạc hậu, anh ta bị cái nghèo đói lạc hậu làm cho trở nên mê muội.
Quê hương trong ký ức của tác giả vô cùng cảm động, là những kỷ niệm tuổi thơ vô cùng ấn tượng, nỗi buồn trong hiện tại và quá khứ khiến tác giả cảm thấy vô cùng buồn lúc gặp lại bạn cũ.
Nhuận Thổ trước hết là tình bạn thân thiết của tuổi thơ, sống với nhau trong một khu làng, chơi thân với nhau trong suốt một tháng giêng mà suốt đời tác giả không thể nào quên nhau được bởi ký ức vô cùng sâu sắc.
Hình ảnh nhân vật Nhuận Thổ ở thời điểm hiện tại lại là nỗi đau khổ buồn khổ về quê hương của mình. Bởi hình ảnh Nhuận Thổ đã thay đổi qua nhiều.
Hình ảnh bề ngoài với nước da vàng xạm, những nếp nhăn sâu hoắm trên mặt, hai con mắt lúc nào cũng húp đỏ quần áo mỏng manh rách rưới. Cảnh nhà nghèo khó cơ cực quanh năm ăn bữa nay lo bữa mai bởi đông con, nghèo đói.
Người anh ta lúc nào cũng co ro cúm rúm, đôi bàn tay nhanh nhẹn thoăn thoắt ngày xưa giờ thô kệch, nứt vẻ như vỏ quả thông. Chính thời gian đã tàn phá cuộc sống dung mạo của một con người.
Sự nghèo khổ đã làm cho con người trở nên tàn tạ đã làm cho một chàng trai khỏe mạnh dẻo dai trở nên già nua thê lương.
Hình ảnh người bạn thủa thiếu thời của tác giả hiện lên xơ xác, tiêu điều người nông dân khốn khó bị cái nghèo nàn lạc hậu bị áp bức bóc lột làm cho bần cùng hóa.
Chính cảnh mất mùa sưu thuế trộm cướp làm cho người dân trở nên nghèo khổ, túng quẫn, mụ mị hết cả người.
Không chỉ có nhân vật Nhuận Thổ đã thay đổi mà kể cả người phụ nữ là Tây Thi đậu phụ, trước kia chị là người xinh đẹp, nhanh thoăn thoắt, thì giờ trở thành người có tính táy máy, hay cầm nhầm đồ của người khác thành đồ của mình.
Phần cuối cùng của câu chuyện tác giả đã mơ ước tới hình ảnh con đường. Một con đường của sự văn minh lý tưởng, thể hiện cho một chế độ mới mẻ, thể hiện sự thay đổi số phận cho những con người nơi đây.
Trên đời này làm gì có đường người ta đi mãi thì thành đường thôi. Con đường của tác giả chính là con đường văn minh. Người ta nên cố gắng hình thành con đường, con đường mưu sinh phải xa rời quê hương. Hình ảnh con đường cứ ám ảnh mãi tác giả.
Con đường đó đến với mỗi người là số phận của con người, muốn cho người dân quê hương tác giả thoát khỏi những nghèo khổ, con đường của việc giải phóng con người khỏi những khốn khổ.