Đề bài: Em hãy tả bà ngoại của em
Bài làm 1
Ai ai cũng có một người bà để yêu quý, và em cũng vậy. Em cũng có một người bà ngoại thật hiền dịu và luôn quan tâm em, yêu thương em hết mực.
Bà của em năm nay cũng đã ngoài 70 tuổi rồi. Tóc bà ngoại của em thật đúng như trong bài hát “Bà ơi bà’ mà em đã được học là “tóc bà trắng màu trắng như mây”. Và pha vào những đám mây trắng đó là những đám mây bàng bạc. Lưng của bà cũng đã còng. Làn da của bà đã nhăn nheo khác hẳn với làn da của em. Đôi mắt của bà em cũng đã không còn được tinh nhăn như trước nữa rồi. Mỗi khi lấy đồ gì là bà cũng phải nheo cặp mắt lại. Đôi môi bà cũng đã nứt nẻ nhiều đi. Sức khỏe của bà em cũng không được tốt, có lẽ chính vì tuổi già nên bà càng thêm yếu.
Cả nhà em ai ai cũng yêu quý bà và thường kể những câu chuyện cổ tích, những lời ru dân ca cho em nghe. Mẹ em cũng nói hồi em còn nhỏ mẹ không biết hát ru may mà có bà ngoại dạy, chỉ có hát ru em mới ngủ được. Cho nên em càng lại thêm yêu quý bà hơn rất nhiều. Em như tin vào những câu chuyện cổ tích của bà hay kể cho em. Đó là khi chúng ta sống lương thiện, không dối trá hay giúp đỡ người khác thì chắc chắn rằng một ngày nào đó không xa mình cũng sẽ được hạnh phúc. Em luôn nghe theo lời chỉ bảo của bà và để trở thành con ngoan, trò giỏi để không phụ lòng mong mỏi của bố mẹ và cả bà ngoại đáng kính mà em yêu quý.
Văn mẫu tả bà ngoại của em
Mặc dù tuổi đã cao, sức cũng yêu nhưng bà em không bao giờ nhờ con cháu làm hộ mình những công việc như giặt quần áo cho mình và cho cả nhà. Bà vẫn cặm cụi giặt mặc dù mẹ em đã nhận hết. Công việc của mẹ cũng bận, bà ngoại vẫn sang nhà em biết điều đó nên bà rất hay làm việc nhà. Mẹ thương bà lắm, thấy bà già yếu mà vẫn lo cho con cháu. Mẹ đã chủ động làm hết tất cả việc, không muốn cho bà làm. Mẹ bảo “mẹ tuổi cao sức yếu, vất vả cả đời rồi, nên mẹ đừng làm nữa hãy đê cho chúng con phụ dưỡng mẹ”.
Em rất yêu quý bà ngoại em, em luôn cố gắng chăm ngoan để có thể làm cho bà tự hào về chính em, về đứa cháu của bà.
Bài làm 2
Trong gia đình có nhiều thành viên, ai em cũng yêu quý nhưng có lẽ rằng người em yêu quý nhất chính là bà ngoại của em
Bà em cũng đã lớn tuổi lắm rồi, năm nay bà đã ngoài bảy mươi tuổi. Mái tóc bà thì đã bạc rất nhiều. Cặp mắt không còn tinh tường nữa, nhưng nó vẫn toát lên được sự hiền từ biết bao nhiêu. Da của bà đã nhăn nheo vì tuổi già. Dáng người bà nhỏ nhắn, mặc dù tuổi cao nhưng sức khỏe của bà em lại rất tốt. Vẫn cái dáng vẻ nhỏ nhắn nhưng nhanh nhẹn. Có lẽ rằng em ấn tượng nhất đối với đôi bàn tay thô ráp của bà. Những vết chai sạm cứ như nổi rõ hẳn lên, sờ vào là thấy khô cứng. Nhưng lạ thay bàn tay bà em lại rất ấm, ấm hơn bao giờ hết. Hồi nhỏ mỗi khi bà nắm tay em ra chợ là đôi bàn tay ấy như dắt em đi không lo lạc đường và em cảm thấy yên tâm lắm.
Bàn tay chai sạn có lẽ vì cả cuộc đời bà em đã vất vả lam lũ lo cho mẹ và các bác ăn học đủ đầy được như chúng bạn. Cứ mỗi lần cúng ông các bác lại nói về ngày trước. Đó là những câu chuyện kể về bà đã lam lũ và tảo tần như thế nào khi nuôi các bác và mẹ em lớn khôn. Bà em lúc đấy vui lắm, khi thấy con cháu ai cũng thành đạt hết. Các bác và mẹ em luôn luôn yêu quý và kính trọng bà, cuộc đời vật vả mưu sinh nuôi 5 đứa con thơ dại lên người. Bởi ông em lúc đó còn đi đấu tranh để bảo vệ Tổ quốc. Nhưng lời dạy, sự yêu thương của bà chính là niềm động lực để cho các bác và mẹ em tự bảo nhau ăn học lên người. Cho đến em, em cũng cần thấy được trách nhiệm của mình lúc này là phải học thật giỏi để có thể khiến bà thêm tự hào về cháu gái.
Bà là một kho tàng ca dao, tục ngữ và những câu truyện cổ tích hay. Em được nghe những lời hát ru từ nhỏ, được biết đến nàng công chúa được chàng Thạch Sanh cứu giúp. Biết được những điều hay lẽ phải và phải hướng thiện. Theo bà em nói cứ “Ở hiền rồi sẽ gặp lành”, sống không tham của người, đối tốt với họ chẳng mong báo đáo chắc chắn một ngày nào đó không xa thì mình cũng sẽ “gặp lành”. Và cũng nhờ bà em biết được những sự may mắn không phải do một bậc thần thánh nào tạo lên. Mà may mắn chỉ có được khi trong mỗi chúng ta phải có được những bài học, những kiến thức hay. Khi có kiến thức rồi thì may mắn mới có thể đến với chúng ta và chúng ta mới nắm giữ được.
Bà chính là một cuốn bách khoa thư để có thể giải đáp được những câu hỏi không bao giờ hết của em. Bà yêu thương em lắm, và em cũng yêu bà như thế. Em tự hứa phấn đấu để bà vui lòng.