Đề bài: Phát biểu cảm nghĩ về Bà của mình

Bài làm

Ngó lên nuột lạc mái nhà
Bao nhiêu nuột lạc nhớ bà bấy nhiêu!”​

Trong mỗi gia đình đều có những người thân mà khi chúng ta nhớ đến sẽ cảm thấy nhớ nhung da diết có nhiều kỷ niệm gắn bó, và thật sung sướng biết bao khi tôi được lớn lên trong một gia đình truyền thống có ba thế hệ ở cùng một mái nhà.

Nhà tôi có năm người tất cả bao gồm: Bà nội, bố mẹ và hai anh em tôi. Nhưng, người tôi luôn gần gũi gắn bó sẻ chia nhiều niềm vui nỗi buồn trong cuộc sống nhất, đó chính là bà nội của mình.

Trong nhà do tôi là anh lớn, dưới tôi có em gái nhỏ, nên em thường được ba mẹ cưng chiều yêu thương che chở nhiều hơn.

Nó mới có 5 tuổi nên vẫn được ngủ chung với ba mẹ, còn tôi thì đã lớn nên không có cơ hội làm việc đó nữa. Tôi ngủ với bà nội từ khi còn rất nhỏ, có lẽ từ khi em ra đời thì tôi đã được chuyển sang phòng bà nội ngủ cùng bà, trong nhiều năm qua tôi và bà gắn bó với nhau nhiều hơn cả bố mẹ.

Trong gia đình bà cũng thương tôi nhất, mỗi khi tôi bị bạn bè bắt nạt, hay mắc lỗi gì bị ba mẹ la mắng thì chỉ có bà nội bên tôi, động viên tôi, xoa mái tóc ngắn ngủn của tôi, và lau khô những giọt nước mắt trên khuôn mặt tôi.

Bà thường giấu giếm những chiếc kẹo, viên bi trong túi áo bà ba của mình chờ đợi  khi hai bà cháu cùng nhau lên giường đi ngủ thì len lén đưa cho tôi, vì sợ em gái tôi “Út Nhỏ” nhìn thấy nó sẽ tị nạnh, vì bà không có nhiều để chia cho nó.

Tôi nhớ, bà tôi có đôi mắt sâu vì thời gian, trên khuôn mặt có nhiều nếp nhăn nheo xô lại với nhau, vầng trán bà cao, tóc lại rụng nhiều nên trong nó khá là rộng. Mái tóc bà đã điểm màu sương gió có nhiều sợ bạc trắng hơn những sợi tóc màu đen, bà thường vấn tóc rồi buộc chúng lại bằng chiếc khăn mỏ quạ kiểu ngày xưa các liền anh liền chị hay đội.

Phát biểu cảm nghĩ về Bà của mình
Phát biểu cảm nghĩ về Bà của mình

Bà tôi có hàm răng đen nhánh, chiếc còn chiếc rụng, nên khi bà cười để lộ hàm răng móm mém. Bà thường ngồi bên ô cửa sổ tay “ngoáy” cơi trầu rồi cho vào miệng nhai bỏm bẻm, những lúc như vậy tôi thấy mà thường nhìn vào khoảng không vô định, trong đôi mắt ánh lên chút gì đó xa xăm hoài niệm.

Mỗi lúc như vậy, tôi thường hỏi bà rằng “bà đang nghĩ gì thế? Bà cười nhìn tôi đáp “Bà đang nghĩ về những điều đã qua, những người đã khuất” những lúc đó tôi không hiểu điều bà nói lắm. Nhưng sau này, khi tôi lớn hơn chút nữa, khi không còn bà ở bên cạnh thì tôi mới cảm thấy thấm thía những điều bà nói.

Nụ cười của bà luôn sáng lên vẻ phúc hậu, của một bà lão đã ngoài bảy mươi. Nó luôn ấm áp tình nghĩa tình cảm gia đình thân thiết.

Loading…

Tuy nhiên chân tay bà không còn được nhanh nhẹn như trước nước, mỗi bước đi đã nặng nề hơn bởi căn bệnh đau nhức xương khớp, không còn tác phong nhanh nhẹn linh hoạt trước đó. Cái lưng bà ngày càng sát đất, chiếc lưng ngày càng còng nhiều hơn, khiến cho bà phải dùng tới chiếc chân thứ ba, đó chính là cây gậy thì mới có thể đi lại được.

Tôi không thể nào quên cái dáng nhỏ bé, gầy gò với chiếc lưng còng của bà trên những con đường làng quê vắng xe cộ đi lại để chờ đón tôi sau những buổi trưa đi học về muộn. Những tia nắng ban mai ôm lấy cơ thể nhỏ bé của bà, những chiếc lá tre được năng xuyên qua tạo thành một bức tranh vô cùng tươi đẹp, trên bụi tre có những chú chim ngân nga những khúc ca đón hè.

Tôi thích nhất khi được nằm cuộn tròn mình trong vòng tay yêu thương ấm áp của bà, để rồi nghe bà kể lại những kỷ niệm đã qua thời chiến tranh, thời bố mẹ tôi còn nhỏ, rồi khi ông nội qua đời…Những kỷ niệm bà kể đưa tôi về với miền quá khứ xa xôi của bà, mỗi lúc bà hồi tưởng lại những chuyện đó trong đôi mắt bà lại rưng rưng dòng lệ.

Những buổi tối, khi tôi trằn trọc khó ngủ bà thường đưa tôi vào giấc ngủ bằng bàn tay thô ráp nhăn nheo xoa vào chiếc lưng xương xẩu của tôi, bằng những câu chuyện ngày xửa ngày xưa của bà, để rồi khi tôi thiếp đi rồi bà vẫn còn kể mãi văng vẳng bên tai là giọng trầm ấm của bà đưa tôi vào trong những giấc mơ.

Bàn tay của bà dù thô ráp nhăn nheo nhưng với tôi nó là bàn tay nhẹ nhàng, ấm áp nhất trong cuộc đời, bởi những đêm tôi ốm tôi đau bụng vì ăn nhiều quá thì bà thường xoa bụng cho tôi, những khi tôi bị điểm kém bị la mắng bà xoa mái tóc tôi vỗ về an ủi, những lúc tôi bị cảm cúm, sốt nóng, sốt lạnh bà là người vỗ về, chăm sóc tôi. Bàn tay của bà sao mà ấm áp quá, bởi nó chứa đựng trong đó biết bao nhiêu tình thương của bà dành cho tôi.

Bà chẳng bao giờ giận dữ với tôi cả, dù tôi có phạm lỗi gì bà cũng luôn đứng về phía tôi mà động viên, an ủi, khuyên tôi cố gắng, học tập những điều hay lẽ phải. Nếu tôi không đúng thì bà cũng chỉ nhẹ nhàng khuyên nhủ, nhắc nhỏ kể cho tôi nghe những mẩu chuyện nho nhỏ những bài học cuộc sống để tôi hiểu ra sai lầm của mình mà sửa chữa.

Nhưng rồi ngày tôi không mong đợi cũng đã tới, đó là ngày bà ra đi, khi đó tôi cảm thấy mình vô cùng cô đơn lạc lõng, buổi tối khi tôi ngủ một mình trong căn phòng cũ của hai bà cháu, tôi cảm thấy mình thật bé nhỏ, đơn côi. Những lúc tôi buồn không có ai để tôi gửi gắm tâm tình, không còn ai đủ thân tin tưởng để tôi gửi gắm những nỗi niềm của mình.

Tôi thường ngủ mơ thấy bà, trong giấc mơ anh mắt bà nhìn tôi ấm áp như khi còn sống, làm tôi bật khóc. Tôi muốn được nằm trong vòng tay bà, được bà ôm ấp vỗ về như khi còn thơ bé.

Ngày hôm nay, dù tôi đã lớn lên rất nhiều, xung quanh tôi có nhiều bạn bè, có những người thân yêu. Nhưng dù có bao nhiêu người, dù thời gian có trôi đi xa tới đâu thì hình ảnh của bà vẫn vẹn nguyên trong trái tim tôi.

Những kỷ niệm mà tôi đã có với bà không bao giờ có thể phai nhạt trong ký ức. Mỗi khi nhìn bức ảnh của bà tôi lại cảm thấy xót xa, trái tim tôi trào dâng một niềm tiếc thương vô hạn. Bà luôn là người mà tôi kính trọng, yêu mến nhất trong cuộc đời này, dù bà không còn bên tôi nữa.

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *